Một cánh cửa đặc biệt trong Tử Cấm Thành khắc 3 chữ suốt 100 năm, chỉ có một người duy nhất bước qua, ngay cả vua Càn Long cũng không ngờ.
Cố cung (hay Tử Cấm Thành) là cung điện hoàng gia của triều đại nhà Minh và nhà Thanh ở Trung Quốc, cũng là một trong những công trình kiến trúc bằng gỗ được bảo tồn tốt nhất, lớn nhất trên thế giới. Liên quan đến hệ thống công trình hoàng gia thời Minh - Thanh, không thể không nhắc đến Thiên Đàn, vì nó và Tử Cấm Thành đều được xây dựng bởi Minh Thành Tổ (Vĩnh Lạc Đế).
Các hoàng đế Trung Quốc xưa tin rằng họ là Thiên Tử, tức là con của Trời và là người được Trời ban quyền cai trị đất nước. Do đó, họ rất quan tâm đến việc tế Trời để cầu phúc cho thiên hạ. Việc xây dựng các đàn tế là một công việc quan trọng và cần phải chọn lựa kỹ lưỡng vị trí, phong thủy và kiến trúc.
Đàn tế Trời được xây dựng để thực hiện các nghi lễ tế vị thần của Trời là Hạo Thiên Thượng đế - một trong những nghi lễ quan trọng nhất trong năm qua các triều đại. Đàn tế được xây theo kiểu hơi hướng Đạo giáo, dù thực tế việc thờ Trời ở Trung Hoa đã có từ xa hơn nữa. Vào thế kỷ 18, Càn Long đã cho tu bổ và nâng cấp đàn tế trời
Một điểm đặc biệt ít người biết, trong quần thể kiến trúc Thiên Đàn là có một cánh cửa cực kỳ thần bí, suốt 100 năm chỉ một người bước qua. Do kích thước nhỏ, cánh cửa này không dễ thấy trong quần thể Thiên Đàn tráng lệ, vậy nên cũng ít thu hút sự chú ý của mọi người. Cánh cửa được gọi là “Cổ Hy Môn”, nằm ở bức tường phía Tây của Hoàng Càn điện. Kích thước của cánh cửa không lớn lắm và trông cũng chẳng hề hấp dẫn về mặt thiết kế và quy mô.
Trên thực tế, Cổ Hy môn được xây dựng lắp đặt sau đó, chứ không phải có ngay từ đầu. Vào thời điểm ấy, Thiên Đàn đã hoàn thành gần 300 năm, và vua Càn Long đã ngoài 70 tuổi. Khi đã ngoài 70 t.uổi, mỗi lần đến Thiên Đàn để bái tế, vị Hoàng đế phải đi bộ một quãng đường dài, băng qua cầu Đan Bệ, và thực hiện một loạt các hoạt động phức tạp trong buổi lễ.
Điều này đương nhiên không phải là vấn đề đối với người trẻ tuổi, nhưng lại là vấn đề lớn với người đàn ông 70 t.uổi như Càn Long. Vì lý do này, quần thần đã thảo luận nhiều lần nên làm gì để Hoàng đế không chỉ có thể bái tế suôn sẻ mà còn duy trì thể lực và giảm mệt mỏi.
Sau đó, một quan viên đã đưa ra giải pháp rằng nên mở cánh cửa nhỏ trên tường của Hoàng Càn điện, để vua Càn Long có thể đi bộ đến nơi bái tế với đoạn đường ngắn hơn. Hoàng đế cũng đồng ý với ý tưởng này, nhưng ông sợ con cháu đời sau sẽ lười biếng nên đã nghĩ ra 1 kế sách.
Cửa nhỏ được đề ba chữ: Cổ Hy môn. Ngoài ra, cũng quy định rằng chỉ hậu thế ở tuổi "cổ hy" (theo cách nói của người Trung Quốc, tuổi cổ hy chỉ hơn 70 tuổi) mới có thể đi qua cánh cửa này.Tuy nhiên, ai mà ngờ trăm năm sau đó, không ai trong số các hậu duệ hoàng tộc sống đến tuổi 70 và đi Thiên Đàn bái tế, vì vậy chỉ có vua Càn Long là người đầu tiên và cũng là cuối cùng bước qua Cổ Hy môn kể từ khi nó được xây dựng. Đây là điều mà Hoàng đế không bao giờ ngờ tới, và đó cũng là điều ông không muốn thấy.
Trong gia đình vương thân quý tộc, gìn giữ huyết thống là ưu tiên hàng đầu. Đặc biệt là hoàng thất, tam cung lục viện, 3000 giai lệ, tất cả đều vì mục đích duy trì huyết mạch cao quý. Một cánh cửa nhỏ kín đáo chứa đựng hy vọng tốt đẹp của Hoàng đế Càn Long về sự trường thọ của hậu duệ nhà Thanh. Thế nhưng, hiện thực lại đi ngược lại ước muốn này. Ngay cả triều đại nhà Thanh sở hữu Khang Càn thịnh thế nức tiếng trong lịch sử cũng gặp phải sự suy tàn. Trong giai đoạn Hàm Phong, Quang Tự và Phổ Nghi, số lượng con cháu hoàng tộc ngày càng ít, thậm chí còn không có con cháu. Đây là điều đáng đau buồn nhất đối với hoàng gia.