Sự việc xảy ra vào buổi sáng ngày 18/10/2005, cô bé Trình Dĩnh (6 tuổi) mang theo cặp sách nhỏ, được mẹ đưa đến trường tiểu học Hy vọng Hồng Miếu Ba (Tây An, Trung Quốc). Trước khi đi, Kim Luân Cúc không quên dặn dò con gái đừng chạy lung tung sau giờ học, phải ngoan ngoãn đợi mẹ đến đón.
12h trưa, Trình Dĩnh đã tan học nhưng mẹ cô bé vì bận việc nên đã đến trễ hơn 20 phút. Không ngờ khi đến nơi, cô giáo cho biết bé đã về nhà một mình vì không thể đợi mẹ lâu hơn được nữa. Nghe xong, Kim Luân Cúc vội vàng gọi điện hỏi chồng Trình Trúc rằng con đã về nhà chưa. Tuy nhiên, cô bé vẫn chưa về nhà nên hai vợ chồng đã nhanh chóng huy động người thân, bạn bè cùng tìm kiếm.
Vợ chồng Trình Trúc suy sụp khi con gái mất tích
Ban đầu, mọi người vẫn hy vọng cô bé chỉ vì ham vui nên đi lạc ở đâu đó gần nhà. Nhưng tìm mãi vẫn không được nên vợ chồng Trình Trúc đã báo cảnh sát. Sau đó, cả hai còn đến các thành phố lân cận để tìm nhưng vẫn không có tung tích của con gái.
Đến năm 2010, Trình Trúc cải tiến chiếc xe tải, bắt đầu hành trình rong ruổi khắp Trung Quốc để tìm kiếm con gái. Đặt chân đến bất cứ đâu, anh đều dán “Thông báo tìm kiếm con gái” dọc các con phố. Nhưng sau nhiều năm, vẫn không có manh mối nào khiến vợ chồng anh vô cùng suy sụp.
Ròng rã nhiều năm, ôm nợ 700 triệu nhưng vẫn chưa tìm được con gái
Thực tế, cô bé Trình Dĩnh đã không rơi vào tay của những kẻ bắt cóc. Năm ấy, vì ở trường đợi mẹ lâu nên cô bé đã xin giáo viên được sự đi bộ về. Nhưng khi đến trạm xe buýt, một người phụ nữ trung niên tên là Vương Lệ nói với Trình Dĩnh: “Cô là bạn của mẹ cháu, hôm nay mẹ có việc nên không đến được nên nhờ cô đến đón cháu về nhà”.
Nghĩ rằng mẹ phải chăm sóc em gái mới sinh nên Trình dĩnh đã tin và đi theo người phụ nữ xa lạ Vương Lệ lên xe buýt. Sau đó, Trình Dĩnh bị đưa đến huyện Diên Trường, thành phố Diên An để sống với Vương Lệ và chồng là Vương Hồng Lâm. Trình Dĩnh được đổi tên thành Vương Linh và phải gọi vợ chồng Vương Lệ là bố mẹ. Nhưng đến năm 2008, mối quan hệ của Vương Lệ và Vương Hồng Lâm tan vỡ và Vương Lệ bỏ nhà ra đi.
Vì đang thiếu tiền nên Vương Hồng Lâm quyết định bán Trình Dĩnh cho ông Mạnh, bà Hình với giá 10.000 NDT (hơn 330 triệu đồng). Trước đó, ông Mạnh đã mua một bé trai đến từ Sơn Tây, giờ mua thêm Trình Dĩnh để đủ “một trai, một gái”. Sau đó, Trình Dĩnh đến sống ở Thành Đô với bố mẹ nuôi.
Thực tế, Trình Dĩnh đã bị lừa bắt cóc
Vì Trình Dĩnh đã lớn và có thể nhớ được mọi chuyện nên bố mẹ nuôi đã giám sát cô rất nghiêm ngặt. Cô dành thời gian để ở nhà, tiết kiệm để dành tiền tiêu vặt để lên kế hoạch tìm lại ba mẹ.
Năm 2009, Trình Dĩnh đã tiết kiệm được 500 NDT (hơn 1,6 triệu đồng) nhưng vì còn quá nhỏ, lo lắng không tìm được cha mẹ ruột lại gặp phải người xấu nên cô bé tạm thời bỏ cuộc. Cô muốn đợi mình lớn hơn và tiết kiệm được nhiều tiền hơn rồi mới lên đường tìm kiếm.
Đáng nói, vợ chồng Trình Trúc không phải trường hợp duy nhất bị lạc mất con. Nhiều ông bố bà mẹ mất con khác cũng đã dán lên chiếc xe những bức ảnh đứa trẻ mất tích, đồng thời mang theo “bản đồ tìm kiếm trẻ lạc” gồm hơn 2.700 trẻ em mất tích. Đi đến đâu họ cũng đến quảng trường tập trung đông người dân địa phương phát tờ rơi có hình những đứa trẻ mất tích.
Rất nhiều trường hợp trẻ em cũng mất tích
Không chỉ vậy, họ còn in thêm dòng chữ nổi bật trên tờ rơi để cảnh báo các phụ huynh khác: “Những kẻ buôn người đang chực chờ xung quanh, hãy trông chừng con cái của bạn”.
Nỗ lực tìm con suốt nhiều năm, Trình Trúc không chỉ tiêu hết tiền tiết kiệm mà còn nợ hơn 200.000 NDT (gần 670 triệu đồng). Dù vậy, nhưng anh vẫn quyết không bỏ cuộc, luôn giữ niềm tin rằng con gái sẽ trở về.
9 năm trôi qua kể từ khi bị bắt cóc, Trình Dĩnh lúc đó đang học lớp 10 và ngỏ lời với bố mẹ nuôi về việc ở nhà bán hàng kiếm sống. Thấy vậy, bố mẹ nuôi đã buông lỏng cảnh giác với Trình Dĩnh, thậm chí còn mua cho cô một chiếc điện thoại di động.
Sau khi lớn lên, Trình dĩnh đã cố gắng tìm kiếm cha mẹ mình
Lúc này, Trình Dĩnh bắt đầu tìm kiếm địa chỉ nhà của mình trên mạng dựa theo những ký ức còn sót lại. Một cư dân mạng nói với Trình Dĩnh rằng ở Tây An không có đường Đại Bạch Dương, chỉ có thôn Đại Bạch Dương và đã được quy hoạch. Cô liền kể lại câu chuyện bị bắt cóc của mình và có người cho biết đã nhìn thấy thông báo mất tích của một bé gái tên Trình Dĩnh cách đây không lâu.
Người này sau đó đã liên lạc với Trình Trúc nhưng anh cho rằng người này nói dối vì trước đó đã gặp rất nhiều kẻ lừa đảo, số tiền anh bị lừa nhiều nhất là 8.000 NDT (gần 27 triệu đồng). Để xóa tan sự nghi ngờ của Trình Trúc, người này đã gửi cho anh một bức ảnh chụp đời thường của Trình Dĩnh. Vào ngày đầu năm mới 2015, Trình Trúc đã gọi cho Trình Dĩnh dựa trên manh mối do cư dân mạng cung cấp.
Sau cuộc điện thoại, Trình Dĩnh đã vẽ bản đồ nơi cô sống trên giấy, chụp ảnh các tòa nhà xung quanh nơi cô ở và gửi cho Trình Trúc. Trình Trúc và vợ Kim Luân Cúc đã đến Chợ vật liệu số 2 Quảng Phú ở quận mới Thiên Phủ, Thành Đô vào ngày 5/1/2015. Đồng thời, họ cũng đã báo cảnh sát.
Kẻ xấu đã bị bắt giữ
Hôm đó, Trình Dĩnh đứng trước cửa tiệm tạp hóa dưới lầu, vợ chồng Trình Trúc giả vờ đi ngang qua để tận mắt nhìn cô. Chỉ bằng một ánh nhìn, họ đã chắc chắn rằng đây chính là con gái của họ bị bắt cóc 9 năm trước. Trình Dĩnh lợi dụng thời gian biểu bận rộn của bố mẹ nuôi để ra ngoài mua đồ, nhưng thực tế là liên lạc với cảnh sát và lấy mẫu máu xét nghiệm ADN.
Kết quả so sánh ADN xác nhận Trình Dĩnh là con gái ruột của vợ chồng Trình Trúc. Sau đó cảnh sát đã tiến hành bắt giữ người có liên quan trong vụ bắt cóc. Kẻ buôn người bắt cóc Trình Dĩnh đều bị pháp luật trừng phạt nghiêm khắc.
Cuối cùng, sau nhiều năm ròng rã, cuối cùng ba người nhà Trình Trúc nhận lại nhau trong nước mắt.